Sunday 13 March 2011

A Walk To Remember - Đoạn đường để nhớ

Tôi chọn cuốn sách này rất tình cờ, trong một lần đến cho biết một hiệu sách bán sách với chỉ  65% đến 75% giá bìa. Vốn chỉ tính tham quan cho biết chứ chưa định mua gì, vì nhà cửa bề bộn mà tôi thì không muốn làm mất sách của mình chút nào, nhưng khốn nỗi, khi tôi ghé, trúng ngay giờ cửa hiệu rất vắng. Và vì vắng nên tôi đi qua đi lại, đi tới đi lui ngắm nghía thì anh chủ tiệm cũng ngắm nghía tôi, nghía xong đi ra thì quả thật … kỳ quá, vậy là tôi quyết định mua một quyển gì đó. Và tôi chọn “Đoạn đường để nhớ” đơn giản vì tôi thích cảm giác bình yên khó tả mà bìa sách mang lại.




Đầu tiên, bạn mỉm cười, rồi sau đó bạn sẽ khóc, xin đừng trách tôi đã không cảnh báo trước
Nicholas Sparks bắt đầu quyển sách của mình bằng lời khẳng định như thế. Thú thật ban đầu khi đọc lời giới thiệu, tôi đã cười. Tôi biết bản thân mình không phải là một đứa lãng mạn, một đứa tin vào thứ gọi là love story hay khóc lóc khi coi những bộ phim Hàn Quốc và tôi cũng tin rằng, mình sẽ không cần đến lời “cảnh báo” này của Sparks, thế nhưng, tôi đã nhầm. Bắt đầu từ những trang đầu tiên của câu chuyện, tôi đọc và không thể dừng lại được, để rồi khi gấp quyển sách lại, tôi đã thật sự có những giây phúc tươi cười, cảm giác ngưỡng mộ, và cả những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

Đoạn đường để nhớ là một câu chuyện tình yêu, không có gì để bàn cãi về chuyện này. Một câu chuyện tình như bao câu chuyện tình khác, có chàng, có nàng, có những kỉ niệm, có vui, có cả buồn, nhưng điều đặc biệt của nó chính là một câu chuyện tình chân thật và trong sáng đến nỗi cho tôi một cảm giác nâng niu, ngưỡng mộ. Đây là câu chuyện tình buồn, hẳn rồi, vì tác giả đã cảnh báo các bạn mà, nhưng hãy tin tôi, bạn sẽ ko hề cảm thấy buồn phiền hay nặng nề trong câu chuyện, không có bi kịch, không đẫm nước mắt, đơn giản nó giống như một nốt trầm trong bản nhạc vui tươi mà thôi. Bạn có thể khóc, nhưng ko phải vì bi luy, càng không phải vì xót thương cho hai nv chính, bạn sẽ khóc vì niềm hạnh phúc, vì nuối tiếc một mối tình như khối pha lê thuần khiết để rồi sau đó ngồi dậy và nhìn cuộc sống này với một màu tươi sáng hơn, rạn rỡ hơn và trân trọng hơn những thứ mình có lúc này.

Công bằng mà nói, motip trong truyện hoàn toàn không mới, thậm chí, tôi đã từng đọc Socrate in love – Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới của Katayama Kyoichi cũng có nội dung tương tự đến 60% cơ [mà lạ thiệt, viết thể loại thế này lại toàn là nam tác giả, sao thế nhỉ], nhưng không hiểu sao, tôi vẫn ngấu nghiến có đến hết quyển sách mà không thể dừng lại được

Câu chuyện nói về hồi ức một mối tình đầu ở tuổi học trò, và đồng thời cũng là mối tình duy nhất của một người đàn ông 57 tuổi sống ở thị trấn ven biển Beaufort, nam Carolinavào những năm 50, 60 của thế kỷ trước. Landon Carter là một chàng trai sinh ra trong một gia đình thuộc hàng thượng lưu, giàu có. Cậu có cha là một nghị sĩ, người bỏ ra 9 tháng thời gian của mình trong năm để dành cho những cuộc họp tại quốc hội chứ không phải cho con trai mình, có ông là một nhà tài phiệt độc tài, rất giỏi nhưng cũng không kém phần tàn ác, dối trá trong kinh doanh, khiến không ai trong thị trấn là không ghét bỏ và sợ hãi. Cậu lớn lên trong vòng tay chăm sóc của mẹ, một người phụ nữ ngọt ngào, điều tốt đẹp duy nhất trong tuổi thơ của câu. Landon lớn lên ở thị trấn, vì cha mẹ cậu muốn cậu có thể trải qua những năm tháng tốt đẹp tại miền đất đẹp nhất nước Mỹ này, như họ từng trải qua. Một cuộc sống bình thường, nhàm chán và thiếu thốn bàn tay dẫn dắt của cha khiến Landon sớm nổi loạn. Chỉ là nổi loạn, chứ không phải hư hỏng gì, nhưng nó đủ khiến cuộc sống của cậu nhàm chán, buồn tẻ, khiến cái nhìn của cậu về những điều giá trị trong cuộc sống trở nên hời hợt và vô tâm.

Nhưng vào năm cuối trung học, khi Jamie Sullivan, con gái của cha xứ Sullivan bước vào cuộc đời cậu, mọi thứ chợt thay đổi và sang trang theo một cách mà chính bản thân cậu cũng ngỡ ngàng. Jamie là một cô gái mang tâm hồn thuần khiết thánh thiện, cô có một đức tin mãnh liệt vào chúa, có những cách giải thích rất riêng cho mọi thứ trong cuộc sống và có cả tình thương bao la dành cho tất cả mọi người. Lòng tốt của cô, đó là một thứ gì đó thuần phát đến ngỡ ngàng, dịu dàng khó tả, một vẻ đẹp khiến cho cả những anh chàng ngỗ ngáo nhất, những kẻ côn đồ nhất cũng cảm thấy mình không bao giờ có thể làm những điều xấu xa trước mặt cô. Cô không như những cô gái cùng trang lứa, bỏ thời gian vào những cuộc yêu đương vội vã, vào áo váy chưng diện hay những buổi hẹn hò, Jamie chỉ có một sở thích duy nhất là đọc kinh thánh, có niềm vui là giúp đỡ mọi người, bất cứ ai cần cô, từ những người già cả, những con vật đáng thương hay các em nhỏ trong trại trẻ mồ côi. Jamie dịu dàng tử tế với tất cả mọi người, thế nhưng ở một nơi như trường trung học, nhất là năm cuối, mọi người xem cô bé như người lập dị với những sở thích khác thường, với vẻ ngoài gồm tóc búi cao và áo len nâu hệt bà già.

Jamie và Landon học cùng nhau từ những năm tiểu học, cũng phải thôi, thị trấn đâu phải là quá lớn, nhưng Landon chưa bao giờ thật sự để ý hay “quen biết” Jamie, mãi cho đến khi cậu chàng, một chủ tịch hội học sinh trường, nhưng lại không kiếm nổi một bạn nhảy trong đêm dạ vũ đầu năm. Và vì Jamie tử tế với tất cả mọi người, thế nên Jamie đồng ý trở thành bạn nhảy của Landon chỉ với duy nhất một điều kiệu “Cậu phải hứa rằng sẽ không phải lòng mình”. Một điều kiện lạ lùng nhưng là bước đầu tiên thay đổi cuộc đời Landon mãi mãi. Và như thế, anh chàng nổi tiếng nhất trường, đi cùng cô nàng tầm thường lập dị đến tham gia một buổi khiêu vũ mà trong đó nhảy nhót thì ít, bò ra dọn dẹp một bãi nôn ói và bao che cho tội dùng rượu trái phép của cô bạn thì nhiều. Đó là cách mà Landon cùng Jamie bắt đầu câu chuyện tình của mình.
Mãi đến sau này, có lẽ Landon cũng không bao giờ có thể hiểu được, tại sao đi bên cạnh Jamie cậu lại có thể trở thành một ai đó khác đến như thế. Một Landon nổi tiếng trong bộ ves đẹp nhất của mình lại có thể cùng Jamie bò ra lau chùi những bãi nôn trong nhà vệ sinh, có thể cùng cô bé đưa một bạn nữ say khướt về nhà mà bỏ qua buổi tối cực kì vui vẻ. Đứng trước Jamie, Landon bị thuyết phục bởi sự tốt bụng chân thành tuyệt đối của cô bé và thật khó để cưỡng lại sức hút từ một cô nàng như thế.

Tình yêu của họ, bắt đầu bằng những bước tiến thật sự trong sáng, thuần khiết nhưng không kém phần sâu sắc. Landon dần dần bị thu hút bởi một Jamie mà cậu từng biết cả đời mình, nhưng cũng chưa biết gì cả. Trong mắt Landon, Jamie không phải là một con bé tầm thường lập dị như cậu từng tưởng, mà là một cô bé chân thành, tốt bụng, một cô bé tử tế và dịu dàng. Đi cùng Jamie, Landon từng chút một được cô bé chỉ cho những góc nhìn khác trong cuộc sống, những điều mà cậu sớm đã thờ ơ, vô tâm. Họ cùng nhau đến thăm lũ trẻ trong trại trẻ mồ côi, cùng chứng kiến những mảnh đời thiếu thốn vật chất, tình thương nhưng ấm áp tình cảm, cùng nhau có nhìn khoan dung và đầy cảm thông cho tất cả mọi người, biết nghĩ đến người khác chứ không chỉ có mình. Để rồi sau tất cả những điều nhỏ bé giản dị đó, tình yêu của Landon vỡ òa và rõ ràng hơn bao giờ hết khi cậu nhìn thấy Jamie xuất hiện trong vai thiên thần ở vở kịch cuối năm của thị trấn. Cô bé đẹp như một thiên thần. Và kể từ giây phút ấy, Landon biết mình đã nhìn thấy thiên thần cùa cuộc đời mình, một người đã đánh thức những cảm xúc của cậu, thay đổi con người cậu, khiến cậu trở nên tốt đẹp hơn, một người đáng để cậu yêu thương và trân trọng, một người vô cùng quan trọng với cậu.

Toàn bộ quá trình nẩy mầm của tình yêu đó, đẹp đến nao lòng, trong sáng và đáng ngưỡng mộ đến nỗi tôi phải kinh ngạc thốt lên làm sao mà lại có thứ tình yêu trong sáng thuần chất đến thế? Làm sao lại có thứ tình cảm vượt ngoài những hờn ghen ích kỉ bình thường như thế? Sao lại có thứ tình yêu không có chỗ cho đố kị, ghen tuông, không có chỗ cho hoài nghi như thế? Tình yêu của họ, khiến họ như tỏa sáng, khiến xung quanh nhưng bừng tỉnh trong thứ cảm giác ấm áp dịu dàng, tình yêu của họ không chỉ gói gọn trong chuyện của hai người, nó còn mang đến hạnh phúc cho những người khác. Làm sao mà lại có thứ tình yêu đẹp đến như thế chứ? Nhưng tôi biết, tình yêu đó là thật, Landon và Jamie hoàn toàn khiến tôi tin tưởng tình yêu đó tồn tại thật sự, khiến tôi không thể nghi ngờ hay phủ nhận. Và có lẽ chính vì thế mà tôi khóc đi đi cùng họ đến cuối chặng đường của tình yêu đó. Cảm xúc vỡ òa khi dõi theo những bước chân đầy đau đớn nhưng không thiếu quyết tâm của Jamie tiều tụy vì bệnh tật, đang bước vào giáo đường để đến bên Landon trong cam kết quan trọng nhất của cuộc đời họ. Tôi khóc, trong khi Jamie tiếp tục tỏa sáng trong nụ cười dịu dàng
Đầu tiên, bạn mỉm cười, rồi sau đó bạn sẽ khóc, xin đừng trách tôi đã không cảnh báo trước
Nicholas Sparks đã làm được chính xác điều mà ông cảnh báo, chính xác là như thế.

Cái chết của Jamie, cái đích mà tình yêu của Landon và Jamie đi đến, không phải tôi không nhận ra khi đọc trong từng trang sách, chỉ là tôi cũng có niềm tin như Jamie, niềm tin rằng mọi thứ xảy ra đều có ý nghĩa của nó, và tôi chờ đợi vào ý nghĩa việc làm này của chúa. Cuộc đời vốn không công bằng, Jamie không phải là một cô bé ngờ nghệch để không biết chuyện đó, nhưng cô cũng tin tưởng rằng nhưng đâu đó vẫn còn những điều tốt đẹp. Và cho dù chúa không công bằng khi muốn mang Jamie về bên người ở tuổi 17, nhưng cô vẫn cho là mình hạnh phúc khi may mắn có một người cha tuyệt vời, và thậm chí đã yêu và có người đáp lại tình yêu của mình. Cho đến giây phút cuối cùng, Sparks vẫn trung thành với sự trong sáng, sâu sắc và chân thành trong tình yêu của Landon và Jamie. Họ yêu nhau và cùng nhau đối mặt với tất cả, cùng nhau sẻ chia những giây phút ngắn ngủi đang trôi, cùng nhau khiến tình yêu của cả hai tỏa sáng và lan tỏa xung quanh. Ko phải kiểu chia tay trốn chạy để không làm khổ nhau, không phải kiểu đau đớn vật vã lấy nước mắt rẻ tiền trong phim Hàn quốc, tình yêu đó tỏa sáng cho đến giây phút cuối cùng.

Những gì Jamie đã làm mãi mãi tồn tại và trở thành một phần của những người xung quanh cô. Những đứa trẻ mồ côi mãi mãi nhớ về một thiên thần đả đến thăm và đọc cho chúng nghe hàng tháng, cha Sullivan nhờ Jamie mà cởi lòng mình, trút bỏ thành kiến lâu đời ông dành cho gia đình Carter, nhờ Jamie mà Landon và cha mình trở nên gần gũi, tự hào về nhau, cùng nhau sẽ chia quãng thời gian trong tương lai chứ không còn mãi nhìn về quá khứ. Jamie khiến cho những đứa bạn khác trưởng thành hơn, biết quan tâm đến xung quanh nhiều hơn và trên tất cả, tình yêu của Jamie mãi mãi tồn tại và nâng bước Landon trên con đường đời, kể cả sau khi cô không còn bên cạnh nữa. Landon ngày hôm nay và sau này là do Jamie tạo nên, bằng một tình yêu và niềm tin vô bờ của mình. Đau buồn là không tránh khỏi, nhưng những kỉ niệm ngọt ngào sẽ còn lại mãi mãi, trở thành một phần của cuộc sống người ở lại, khiến cho khi người ta nhớ đến nó sẽ cười và sẽ khóc trong niềm hạnh phúc ngọt ngào. Đến tận giây phút cuố cùng, Jamie vẫn là một thiên thần đã sống một cuộc đời trọn vẹn, đủ đầy, không có gì hối tiếc.

Bạn sống bao lâu không quan trọng mà quan trọng là bạn đã sống như thế nào

Kết thúc của Đoạn đường để nhớ không phải là chia li, mà là đoàn viên, trong nhà thờ, trong lễ cưới của Landon và Jamie, trong khi cô dâu, chú rể, cha xứ, tất cả đều quỳ xuống, họ được kết nối trong tình yêu vô hạn, thứ còn tồn tại mãi mãi không bao giờ phai mờ

Đây là một cuốn sách dễ đọc, bạn không cần quá tinh tế hay sâu sắc để có thể cảm nhận câu chuyện này. Tất cả nhẹ nhàng như một mạch nước len lỏi trong tim, gieo vào lòng bạn một niềm tin vào hạnh phúc đích thực và tình cảm giữa con người với con người. Một câu chuyện đẹp, một tình yêu đẹp được mô tả bằng một lối viết đơn giản và chân thật. Hãy tin Sparks, câu chuyện sẽ khiến bạn cười, rồi khóc, nhưng không phải vì đau thương hay bi lụy, mà vì vẻ đẹp của tình người.

No comments:

Post a Comment