Sunday 13 March 2011

Trở lại tìm nhau - Guillaume Musso

“Quý vị hãy khẩn trương sống, khẩn trương yêu. Chúng ta lúc nào cũng nghĩ còn thời gian, nhưng không phải như vậy. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ ý thức được rằng mình đã vượt qua điểm đoạn hồi, thời điểm người ta nhận ra rằng mình không thể quay ngược lại phía sau được nữa. Thời điểm người ta nhận ra rằng mình đã để vuột mất cơ hội…”




Và như thế, toàn bộ câu chuyện diễn ra và xoay quanh “điểm đoạn hồi” trong cuộc đời một con người.

Nhân vật chính là Ethan Whitaker, một chàng trai với đầu óc thông minh và linh hoạt, nhưng lại không được số phận ưu ái. Cha mẹ anh qua đời sớm, tước đi của anh cái quyền được vào Đại học, được thoát khỏi số phận của một thanh niên nghèo làm trong công trường xây dựng, lấy người bạn gái lâu năm, có những đứa con và sống mãn đời trong nghèo khó. Đó không phải là anh. Anh không thể trói mình trong cuộc sống vốn đã được lập trình đó. Anh có yêu Marisa, nhưng tình yêu đó không đủ lớn để trói anh, và cô cũng hiểu điều đó. Anh có tình bạn đẹp với Jimmy, người mà cho mãi đến 15 năm sau trong đời mình, vẫn là người bạn thân duy nhất và trung thành nhất của anh, nhưng từng đó cũng không đủ giữ anh lại. Vào ngày Sinh nhật thứ 23 của mình, Ethan đưa Marisa cùng Jimmy đến New York, thành phố của “không có gì là không thể” để ăn mừng. Và ngày hôm đó, trong dòng người tất bật đầy quyến rũ, Ethan đã biến mất. Anh ra đi, hòa vào nó, cắt đứt hai sợi dây duy nhất níu giữ anh lúc này là cô vợ sắp cưới và anh bạn thân. Anh bỏ rơi họ, và biến mất. Biến mất khỏi đời họ, biến mất khỏi cuộc sống nghèo khổ và được định sẵn mà anh không bao giờ chấp nhận. Anh tin vào chính mình, anh không tin vào số phận. 15 năm nữa, tại New York này, sẽ không ai là không biết đến anh. Anh tin như thế, và anh đánh đổi mọi thứ anh có lúc này cho giấc mơ đó. Cuộc đời anh từ đó sang trang, thành công hơn, giàu có hơn, nhưng bất hạnh hơn anh đã nghĩ.

Mười năm sau, cũng tại New York, Ethan một lần nữa cắt đi sợi đây tình cảm mình có, lần này là với người phụ nữ định mệnh của cuộc đời anh, Céline. Anh yêu cô ấy, không có gì để bàn cãi. Cô ấy yêu anh, không có gì để nghi ngờ. Nhưng anh vẫn rời xa cô ấy, ko với bất cứ lí do nào cả. Chỉ là chia tay, không lời giải thích, không biện hộ. Chia tay cô ấy, vì anh yêu cô ấy. Vì từ trong sâu thẳm con người mình, anh biết mình sẽ hủy hoại cô ấy, như hủy hoại chính bản thân anh từng ngày một trong suốt 10 năm qua. Anh sợ. Trong anh lấp đầy nỗi sợ. Sợ mất cô ấy, sợ làm hại cô ấy, sợ tình cảm sẽ khiến anh yếu đuối khi mà sự nghiệp của anh, thứ anh đã dùng tất cả những gì mình có để đánh đổi chỉ mới bắt đầu. Anh sợ sự ràng buộc, sợ trách nhiệm với một gia đình. Anh sợ mọi thứ. Và anh chọn cho mình cách chia tay, chọn cách một lần nữa cắt bỏ mọi liên kết tình cảm của anh trong cuộc sống này. Là anh một lần nữa trốn chạy.

Ngày 31 tháng 10 năm 2007, Ethan tỉnh dậy trên chiếc du thuyền sang trọng của mình trong tình trạng mất ký ức tạm thời, một phản ứng của cơ thể để bảo vệ bản thân khỏi một thứ gì đó mà anh không còn nhớ nữa.

Anh bắt đầu một ngày bình thường sau khi đã trấn áp dc cơn đau đầu. Anh có một buổi truyền hình, có công việc và anh thật hoàn hảo cho việc đó. Đúng như đã hứa, giờ đây, anh là vị bác sĩ tâm lí nổi tiếng nhất, giàu có nhất và dc hâm mộ nhất ở New York này. Nếu có một khả năng gì đó, thì với anh chính là khả năng nhìn thấu người khác, nhận ra ở họ những vết nứt và hàn gắn nó. Anh bắt đầu công việc này thật bình thường, thế nhưng anh nổi tiếng ko phải vì nó, mà vì anh biết nắm lấy cơ hội.

Cơ hội mang đến cho anh danh vọng, tiền bạc, sự sang trọng, sự nổi tiếng, tầm ảnh hưởng, nhưng nó cũng lấy đi của anh niềm tin và hút kiệt sức sống. Nhưng điều anh nói, những thứ anh khuyên, đó không phải là những gì anh nghĩ hay làm. Cuộc sống của anh trượt dài trong cô đơn và mệt mỏi và chán nản. Không có ai bên cạnh anh cả, chính bản thân anh cũng thế. Anh tự giam mình trong thánh địa của nỗi cô đơn và chủ nghĩa cá nhân hủy hoại, anh chỉ sống cho mính mình, không người thân, không sẻ chia, không tình yêu, thậm chí anh không có dc một người bạn kể từ khi bỏ rơi Jimmy 15 năm trước.

Để đạt dc hôm nay, Ethan đã từ bỏ rất nhiều thứ, kể cả bản thân mình. Anh khoác lên người một vỏ bọc hoàn hảo, nhưng nó chắc chắn không phải là anh. Chạm đến đỉnh vinh quang cũng là lúc bản thân anh chạm đáy của nỗi cô đơnvà tuyệt vọng. Anh cảm thấy sống lúc này khó khăn và đau đớn hơn cả chết. Anh mang lên mình một chiếc mặt nạ, nói những điều mà chính bản thân anh cũng không tin. Anh tạo ra một bộ mặt mới cho mình và chính bộ mặt ấy nhấn chìm anh trong tuyệt vọng, thay thế anh. Anh giờ đây cũng không thể nhận ra mình nữa.

Ngày Halloween của anh diễn ra với vô vàn rắc rối, từ cô bé Jessie tự sát bằng súng trong phòng khám của anh khi anh bỏ mặc cô bé dù đã nhận ra sâu trong đôi mắt ấy những rạn vỡ, những chông chênh. Đến việc anh gặp lại Céline, nhưng là trong ngày cưới của chính cô, và kết thúc bằng ba phát súng từ một gã vào người anh. Một vào tim, hai vào đầu.

Số phận và nghiệp chướng cho anh 2 cơ hội để làm những gì anh muốn, nhận ra những thứ anh cần làm và thay đổi số phận của anh. Anh có 2 cơ hội khi dc sống lại ngày hôm đó đến lần thứ 2, lần thứ 3. Và anh vùng vẫy, tìm lại khát vọng muốn sống đã chôn vùi trong tim anh từ rất lâu rồi

Trong 3 ngày và 2 cơ hội đó, anh nhận ra những gì, điều tra ra những gì, lấy lại dc gì và có thắng dc số phận không. Ai là người giết anh. Cái kết thật sự bất ngờ

Ethan có cơ hội, vì anh đã bước qua điểm đọan hồi của mình. Ở nơi đó, anh không còn thắng được số phận, nhưng số phận cũng không bạc đãi anh. Vậy cho nên, 24h, hãy sống, hãy yêu và không hối hận.

No comments:

Post a Comment