Monday 14 March 2011

Em còn nhớ anh???

Trước hết, phải nói rằng đây là một quyển sách thú vị, hài hước nhẹ nhàng, triết lý vừa đủ, ngôn ngữ vừa tầm, không có gì đáng để chê trách nhưng cũng không được gọi là xuất sắc. “Em còn nhớ anh” chỉ dừng lại ở mức độ là một quyển sách nhẹ nhàng, sâu sắc thoáng qua, đọc dễ chịu và kết thúc bằng một cái “happy ending” rất chi là cổ tích và rất chi là…con gái. Con gái nhưng cũng có nhiều thứ để đọc lắm chứ không phải giỡn.

Tác giả của cuốn này là Shopie Kinsella, người viết bộ truyện lừng danh “Tín đồ Shopping”. Bộ “tín đồ shopping” này tui chưa có đọc cuốn nào hết, hé hé, mới coi phim hà, mà coi phin xong thấy cũng ổn nên cũng lười coi truyện, thường tui coi phim chuyển thể thấy…dở quá mới nhảy sang coi truyện, còn phim mà hay thì thôi lười coi truyện lun, tại trong đầu tui nghĩ chắc nếu phin hay thì tác giả đã chuyển tải hết được cuốn sách rùi, coi mần chi nữa. Nhưng với sách thì ngược lại hen, sách càng hay thì càng háo hức được coi phin (điển hình như tui đang đợi mỏi mòn cái ngày Eat, Pray, Love được chiếu chẳng hạn), còn sách dở thì thôi, coi mần gì cho mệt ^^.


Vậy là “Em còn nhớ anh” là quyển đầu tiên tui đọc của cô tác giả này, thấy cũng được ghê chứ. Có mấy đoạn đối thoại cũng độc lắm, dù chưa đến nỗi xuất sắc như thoại của chú Marc Levy hay cô Lauren Weisberger nhưng nói chung là có mấy khúc cũng làm tui phải bật cười. Điều đáng tiếc là cuốn này cũng mắc lỗi giống như rất nhiều các cuốn tiểu thuyết khác mà tui đọc là hơi bị đuối ở khúc cuối, càng về sau tiết tấu càng loãng, tác giả dường như không giữ nổi cái không khí truyện như lúc đầu nên nhiều khi quăng ra cái kết hơi vội. Hụt hẫng là chỗ đó, nhưng cũng thông cảm vì dù sao như vậy sách cũng khá là dài rùi, bự chà bá lun đó. viết sâu sắc và kỹ lưỡng hơn nữa chắc đọc cả tháng chưa xong ^^.

Cuốn này viết về 1 cô gái tên Lexi, truyện mở đầu bằng một bối cảnh rất…bi thảm là cô Lexi này là một cô gái hoàn toàn thất bại: xấu xí, nhà nghèo, bố vừa mất, bồ thì hẹn không tới, cô ngồi uống rượu ở quán bar cùng đám bạn sau đó bước ra ngoài đón taxi và….té. Sau đó Lexi thức dậy vào một ngày đẹp trời cách đó….3 năm sau, tức từ năm 2004 sang tới năm 2007, Lexi thảng thốt nhận ra cuộc sống mình đã thay đổi quá nhiều trong 3 năm đó, thay đổi, tất cả mọi thứ.

Điều đáng nói là Lexi không hôn mê trong 3 năm đó mà cô chỉ bị mất ký ức về 3 năm ấy, theo một cách nào đó rất…bí ẩn, Lexi từ một cô gái thất bại trở thành một người phụ nữ “đanh thép” rất thành công, sự nghiệp rực rỡ, chồng đẹp zai khoai to, con nhà giàu học giỏi, tuy nhiên, Lexi của 3 năm sau có mệnh danh “rắn hổ mang” mà không có bạn bè, bị bỏ rơi giữa những chông gai của cuộc sống. Vậy đâu mới là cuộc đời thực của cô, Lexi 3 năm về trước hay Lexi của hiện tại, với cuộc sống vật chất trong mơ nhưng tâm hồn thì lãnh cảm?


Không giống với những motip “mất trí nhớ” thường thấy, Lexi chỉ quên đi đúng 3 năm quan trọng nhất của cuộc đời mình chứ không phải mất hết toàn bộ như nhìu phin hồng kong mà ta hay coi khi xưa. Kể ra vậy cũng hay hen, nhiều lúc trí nhớ còn vẹn nguyên vầy, mà nhìn tui lại 3 năm về trước so với bây giờ tui còn thấy ngạc nhiên vì sự thay đổi của mình, huống chi là cô này cổ hổng nhớ gì hết. 3 năm mà, có nhiều sự thay đổi lắm đó nghen, nhất là trong thời đại bùng nổ thông tin bi giờ, trốn đi đâu đó 1 tháng là thấy mình thành người rừng mẹ rồi chứ nói gì 3 năm. Cũng chính vì vậy, con đường tìm kiếm lại ký ức và cuộc đời của Lexi chông gai hơn cô tưởng, nhưng cũng nhờ sự kiên cường bất khuất và không chịu đầu hàng số phận, Lexi đã tìm lại được bản ngã thực sự của con người mình sau những ngày dài đấu tranh mệt mỏi. Cái kết của truyện thực sự là một cái kết hay, dù hầu hết mọi người đều đoán được nó: Lexi chẳng nhớ lại được gì cả, 3 năm đó vẫn là 3 năm trống trơn trong ký ức của một cô gái, nhưng quan trọng là tất cả đã an lành, bởi Lexi đã vừa trở lại là một cô gái ngây thơ, hiền ngoan, vừa có dáng đẹp, đồ hiệu và một người yêu giàu có, một sự nghiệp vững chắc. Có thể chia cuộc đời của Lexi ra làm 3 giai đoạn: thất bại nhưng tâm hồn đẹp đẽ, thành công nhưng tâm hồn lãnh cảm, và giai đoạn sau cùng là thành công nhưng tâm hồn thì viên mãn với hạnh phúc, kể ra thì cũng đáng với…2 cái tai nạn và những gì cực khổ mà cô nàng Lexi này phải cam chịu :d

Nói chung, sách không xuất sắc nhưng tui vẫn thích, vì cái….bìa nó đẹp, tác giả nói 1 vài câu mà tui tâm đắc, truyện dễ đọc, thoại hài hước và quan trọng là…happy ending, vì tui là một đứa vốn hay mơ mộng và tôn thờ những điều kỳ diệu mà :d nên cái nào có kết thúc dzui là tui khoái hết, bởi dzị đừng hỏi vì sao yêu anh Marc Levy ^^. Cuốn sách này thấy vậy cũng có ích lắm nghe vì nó gợi cho tui phải suy nghĩ lại về nhiều thứ của cuộc đời mình, mà quan trọng nhất là liệu mình đã thay đổi những gì trong 3 năm vừa qua, tui có bị biến chất như Lexi đã từng không? rốt cuộc tui tìm được câu trả lời là…không, tui vẫn còn hiền ngoan ngây thơ trong trắng đáng yêu như ngày nào, nên túm lại là tui rất hạnh phúc vì điều đó. À có một thứ thay đổi cũng khá là đáng kể là nhan sắc đó mà, thôi kệ, trời bắt…càng ngày càng đẹp thì tui chịu chứ sao giờ, mí cái đó đâu có chống cãi được, điều kiện khách quan mờ, hớ hớ ^^.


Cuốn này bạn nào yêu thích cốt cách văn học hàn lâm quá, hoặc thần tượng Murakami chắc càng ko nên đọc, vì so với một mớ kiến thức lù bù mà sách nào của Murakami cũng có thì “Em còn nhớ anh” hơi bị nhạt nhẽo vì đa số chỉ toàn là nói chuyện giao đãi, tình củm vụn vặt và những dòng cảm xúc đan chéo của một vô gái phân vân giữa tuổi 25 và 28, không có gì là sâu sắc, ám ảnh hay khúc chiết hết trơn. Túm lại là nằm trùm chăn, bật quạt, dạng chân đọc trong 1 chiều mưa rất hợp đó bây à, đọc xong rùi suy nghĩ chút đỉnh rùi quên lun cũng hay. Hay lúm ý.

Bởi có nhiều thứ, đôi khi sinh ra để quên, và quên sạch thì lại càng tốt hơn. Như Lexi vậy đó, trải qua bao nhiêu giông bão mới thành công được như bi giờ. Đùng một cái, thành công thì vẫn còn nhưng giông bão ký ức thì đã mất. Lexi lại trở về với con người thành thiện của mình 3 năm trước. Tui cũng muốn vậy á: vẫn thành công, viên mãn với hạnh phúc và sở hữu những gì mình đang có hiện giờ, nhưng quên hết mọi khổ đau mà mình đã từng trải qua đi, để có thể trở lại là một con người ngoan hiền như trước. Chứ giờ tui thấy tui ác quá, hic hic, dù sự thật phũ phàng mà vẫn phải chấp nhận :d

Bởi vậy mới nói, trên đời, cái gì cũng có cái giá của nó.

No comments:

Post a Comment