Sunday 13 March 2011

Hãy để ngày ấy lụi tàn... Gerald Gordon

“…hãy để ngày ấy lụi tàn, ngày mà tôi sinh ra đời và đêm mà người ta nói rằng đã có một con người được kết thành thai…”


Hãy để ngày ấy lụi tàn với tựa tiếng Anh là Let the day perish do Gerald Gordon viết năm 1952 một luật sư sống ở Nam Phi trong thời kì xuất hiện nạn phân biệt chủng tộc Apathied. Vì lí do này nên nội dung cây chuyện xoay quanh vấn đề phân biệt chủng tộc ở Nam Phi.

Người phụ nữ da màu Marry bị mắc kẹt giữa hai thế giới người Âu và da màu, cô là người phụ nữ da màu có học và xinh đẹp yêu và lấy một người lính Anh Geogio. Họ không được chào đón ở thế giới người Âu, Merry cũng tự xa lánh khỏi những người da màu nghèo hèn, họ sống một cuộc sống chật vật với đồng lương quản lí quán rượu của người chồng ở khách sạn Đại Bàng. Như một ân xủng họ sinh được một đứa con da trắng Antonie khội ngô, nhanh nhẹn và được học ở trường dành riêng cho người da trắng. Nhưng đứa con thứ hai Steve lại mang màu da của Marry. Xã hội đã không chấp nhận sự tồn tại của cả hai anh em . Steve ko dc vào học cùng trường với anh trai , họ ko nhận nó , vì nó là 1 người da màu . Nhưng chính vì từ chối nó , em ruột của Antoine , cũng đồng thời chỉ ra nguồn gốc đích thực trong huyết quản của Antoine mà Merry sẵn sàng làm mọi thứ để che giấu.

Merry sinh ra và lớn lên là một người da màu .Hơn ai hết , cô hiểu cái giá mà mình phải chịu đựng trong cuộc đời này cho dù cô ko hề có tội, cho dù cô có tài năng học thức bao nhiêu đi nữa . Điều duy nhất mà hằng đêm cô cầu nguyện là hãy để những đứa con của cô dc thoát khỏi bóng tối mà cô phải sống , hãy để chúng có sự tôn kính mà chúng đáng phải có .

Ko phải cô ko yêu Steve , cô yêu nó , nhưng cô ko thể mạo hiểm tương lai củaAntoineAntoine con cô da trắng , thông minh, nó đáng dc có nhiều hơn thế

Marry quyết định gửi Antonie đi học trong một trường Âu ở Winston, chính điều này đã đẩy hai anh em vào hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Vì tương lai phía trước của mình ,Antonie đã bỏ rơi gia đình, bỏ rơi mẹ và em, hoàn toàn xa lánh họ.Anh ngượng vì mẹ , anh ko dám nhận em trai , họ , là một bí mất của anh . Anh yêu mẹ nhưng chỉ dám nhận bà là “ng` giúp việc” trong nhà khi bà đón anh ở sân ga .

Sau một thời gian dài không gặp lại nhau, hai anh em phải trải qua những giờ phút đau khổ khi chứng kiến cái chết của cha và mẹ. Sau này Antonie trở thành một luật sư có tài, được trọng dụng trong thế giới của người da trắng.Cái chết của mẹ đã làm cho Antonie thay đổi cách nghĩ và đã đổi sang họ mẹ để tưởng nhớ về mẹ. Trái với sự lạnh nhạt mà Antonie dành cho mình, Steve luôn dõi bước theo anh.

Sống trong cái thời phân biệt chủng tộc khắc nghiệt nhất, Antonie không có cách nào ngoài chạy trốn chính con người thật của mình…Dằn vặt về quá khứ và âu lo với hiện tại, Antonie không có hạnh phúc, cho đến cái ngày anh gặp lại cô ấy…Ren . Nhưng cuộc sống bủa vây anh, bóng đen vẫn còn đó, anh không thoát nổi – không đủ sức thoát ra .Tình yêu cũng như một con dao làm tim anh đau nát…mà anh biết…đó chẳng phải lỗi của Ren

Cái thiên kiến màu da từ Merry đã vô tình ăn sâu , gặm nhắm tâm hồn Antoine , anh ko bao giờ dc yên , ko bao giờ dc sống thoải mái . Cuộc sống của anh ko có ngày mai, như ngồi trên miệng núi lửa , anh chỉ có thể mong cho bí mật ấy mãi theo anh xuống mồ .

Anh có thể làm gì , yêu Ren ư, lừa dối gia đình cô ấy về gốc gác của mình ư ?….. dc bao lâu cơ chứ . Rồi họ lấy nhau , rồi sẽ sinh con , liệu đứa bé ấy mang màu da gì , rồi Ren có phải chịu đựng cuộc sống tủi nhục vất vả như mẹ anh . Anh ko có quyền đó , anh sợ , và anh rời xa cô ấy

Thời gian qua đi, hai anh em gặp nhau đúng vào ngày một luật sư đến tìm Antonie tại nhà anh, vì muốn che dấu em mình mà Antonie đã lỡ tay ngộ sát tên luật sư ấy. Trong thời gian hầu tòa Antonie đã ngẫm nghĩ về thân phận của mình, về bức rèm bí mật về cuộc đời mình mà anh đã che dấu bấy lâu nay. Anh luôn sống trong giả dối lo sợ, còn Steve sống thoải mái với những hoạt động của mình trong một tờ báo chống phân biệt chủng tộc.Cuối cùng để chứng minh cho sự trong sạch của mình anh phải thú nhận hết nguồn gốc của mình.

Anh sẽ trắng án trong 1 phiên tòa hình sự , nhưng sự kết án của cuộc đời này là điều anh ko thể tránh khỏi

Giây phút mọi ánh mắt đều đổ dồn vào gương mặt trắng trẻo tuấn tú của anh rồi hoài nghi nhìn sang gương mặt ngăm đen rắn rỏi của Steve – đứa em mà anh đã xa cách, đến phút cuối vẫn quay về bên anh – rồi ngỡ ngàng nhận ra những nét giống nhau của máu mủ ruột thịt trên hai gương mặt trắng và đen ấy…

“Chúng tôi đã bị đem ra xử án từ lâu. Phiên toàn đó đã diễn ra từ trước khi chúng tôi ra đời. Chúng tôi bị xử án vì những hành động của tổ tiên chúng tôi, bị kết tội và bị kết án phải sống trong một thế giới đầy thiên kiến về màu da. Cho dù giờ đây các ngài có tha bổng cho tôi, bản án đó vẫn còn hiệu lực. Nó vẫn còn hiệu lực cho đến khi cuộc sống dưới trần thế của chúng tôi chấm dứt…Hãy để ngày ấy lụi tàn, cái ngày mà người ta đến nói với mẹ tôi rằng có một đứa trẻ đã được kết thành thai…”
[trích Hãy để ngày ấy lụi tàn]

Ren, chỗ bám víu còn lại duy nhất trong đời anh, ng` mà luôn nói với anh rằng , cô ấy cần tình yêu , ko cần những phân biệt ,cuối cùng cũng ko thoát khỏi những định kiến đã tồn tại từ lâu , đã dc dạy dỗ , đã ăn sâu vào máu thịt của cô .

Câu nói của cô … ko cố tình …. nhưng đã vẽ ra rất rõ sự khác biệt giữ cô và anh , giữa “chúng tôi”_ theo lời cô _và anh . Lời nói của Ren đã vô tình cứa nát tim anh, lời xin lỗi của nàng càng làm anh đau buốt
Trong cái “chúng tôi ” của cô , ko thể có anh , cho dù anh là 1 ng` da màu có màu da trắng

Đứng trên vách đá cheo leo của mũi Hảo Vọng, mệt mỏi, cô đơn…Antonie nghĩ về ngày xưa, về mẹ, về đứa em trai, về Ren và về chính cuộc đời mình…

Người mẹ cứng cỏi của anh – người đàn bà suốt cuộc đời vô vọng tìm một lối thoát, đã về với cát bụi trong một đám ma không kèn không trống, chỉ có tiếng khóc ỉ ôi của vài người khóc mướn…Có người oán trách Merry vì đã đẩy đứa con trai mình vào một cuộc sống dối trá…Nhưng tôi chỉ cảm thấy thương cho chị. Đã thấy quá nhiều và đã đau quá nhiều , Merry muốn đứa con mình yêu nhất có được cuộc sống của một con người đúng nghĩa…

Còn về Ren, ngay cả ở nàng, thiên kiến màu da vẫn còn đó…Nàng yêu Antonie, yêu rất nhiều…nhưng ngay cả tình yêu đó vẫn không dứt bỏ nổi cái thiên kiến đã thâm căn cố đế…

“Mẹ, mẹ hãy xem mẹ đã làm gì cho con, hãy xem những gì con đã gây ra cho con, hãy xem những gì mà sự vô nhân đạo của con người đã gây ra cho con người…”
[trích Hãy để ngày ấy lụi tàn]

Dân tộc của anh mà anh đã chạy trốn…

“Steve ơi, tại sao anh không đen sẫm như em, tại sao em không trắng như anh ?!” – Antonie ạ, bên cạnh em trai mi, mi thấp kém và hèn nhát…

“Trả lại bi cho anh này, anh Antonie, chúng không chịu chơi với em”…

“Steve ơi, tại sao anh không đen sẫm như em, tại sao em không trắng như anh ?!”

“Trả lại bi cho anh này…”

“Không, anh yêu ơi, chẳng có điều gì như thế về chúng tôi đâu…”

“Không, anh yêu ơi, chẳng có điều gì như thế…”

“Không, anh yêu ơi…”
[trích Hãy để ngày ấy lụi tàn]

Ký ức hiện về rõ mồn một như mới chỉ hôm qua…
Người ta thường hay nhớ về quá khứ, vào lúc này đây, lúc Antonie đứng trên đỉnh cao nhất của ngọn núi mà nhìn xuống phía dưới :

“…So với những cạnh sắc lởm chởm của cuộc đời, thì những mỏm đá dưới kia…tựa như những tấm nệm lông chim, còn êm dịu hơn nhiều…”
[trích Hãy để ngày ấy lụi tàn]

Câu chuyện kết thúc , hẳn ai cũng rõ , kết cục của Antoine là gì , bi kịch của anh là 1 bi kịch không lối thoát , anh có thể đi đâu

Người ta không thể chấp nhận anh dù anh mang màu da trắng

Còn dân tộc anh không công nhận anh kể từ khi anh chối bỏ đi nguồn gốc của mình

Ng` anh yêu không đủ sức vượt qua mọi thành kiến trở ngại để ở bên anh

Còn gì cho anh trong cuộc sống này

Vốn không còn gì cả

Chết đi, có lẽ chính là giải thoát cho cuộc đời đầy bi kịch trong một xã hội mang nặng thiên kiến màu da như thế

Chết đi, mọi thứ sẽ kết thúc . Không có những đêm lo ngại , những ngày thấp thỏm , những toan tính trong đầu , những bí mật trong tim , những tội lỗi đè nén

Chết đi , đó là giải thoát

Không có con đường nào cho anh

Không có xã hội nào cho anh

Một tác phẩm cực hay , nhưng thú thật rất khó đọc , nó không dài nhưng nặng nè bao trùm toàn bộ . Dù sao thì , một tác phẩm không thể bỏ qua , đọc xong càng không thể quên...

No comments:

Post a Comment